Chuyến Săn Tới Học Viện |
---|
Bởi King Pigeon |
Đăng tải vào 09 Mar 2025 12:18 |
đánh giá:+10+–x
Khi màn đêm rũ mình ôm trọn cả thành phố Lillehammer vào lòng, cũng là lúc cộng đồng học giả trở nên huyên náo nhất. Vô vàn mùi hương từ thảo dược, máu và cả những trang sách cổ men theo những luồng gió đêm mà tràn ra từ những góc tường lẩn khuất nhất. Những lãng khách lang thang thường kháo nhau rằng, nếu như những kẻ tìm kiếm tri thức bị mê hoặc, thì hãy hướng tấm lòng của họ về ánh trăng. Dưới vầng trăng mờ ảo rọi trong đêm, học viện Lunaristia sẽ giang rộng đôi tay đón chào những học giả thông thái vào chốn tri thức cổ xưa, tìm kiếm những lời giải còn đang bỏ ngỏ.
Ronan Duskbane đứng bên ngoài một quán rượu nhỏ, anh nheo đôi mắt xanh lam của mình nhìn xa xăm vào màn đêm đang phủ khắp các con đường của thành phố. Cơn mưa nặng hạt, che phủ thợ săn già đang ẩn mình sau lớp áo chùng thâm.
“Nhiệm vụ mới sao?” Ronan bất chợt lên tiếng hướng về bóng tối, giọng nói của anh cất lên, để rồi tan vội vào màn đêm thăm thẳm. Trước khi Ronan kịp nói thêm một câu nào, một cỗ xe ngựa từ từ tiến về phía quán rượu. Hai con ngựa đen tuyền kéo theo chiếc xe màu than hòa vào bóng đêm vô tận của con phố. Chúng dừng lại trước mặt Ronan để lộ ra phù hiệu của học viện Lunaristia với hình mặt trăng vỡ vụn được khắc trên thân xe, nó lóe nhẹ ánh bạc ma mị giữa trời đêm. Cánh cửa chầm chậm mở ra như mời gọi Ronan tham gia vào cuộc săn đêm nay.
Lặng lẽ bước vào bên trong, sau đó đến hình bóng của những vị khách, phải rồi Ronan chẳng là kẻ đầu tiên bước chân lên cỗ xe này”. Họ im lặng, hướng cặp mắt về phía anh như thể đang mong đợi một điều gì đó. Bầu không khí tĩnh lặng cứ ngỡ sẽ còn kéo dài, cho đến khi, một vị khách lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Đã xảy ra thương vong, Tổ Chức yêu cầu một cuộc điều tra, vài nhân chứng đã tìm thấy được thứ máu báng bổ ở bên ngoài học viện.” Hành khách nam với mặt nạ bồ câu khàn giọng giải thích, bộ quần áo blouse trắng của hắn rõ ràng không phù hợp với nội dung nhiệm vụ. Kẻ còn lại mang dáng vẻ của phụ nữ, ẩn mình sau lớp mặt nạ chim trĩ được chạm tổ công phu, cô im lặng ngồi lắng nghe bạn đồng hành của mình.
“Giám đốc Dương đâu?” Ronan hắng giọng, xoáy ánh mắt nghi vấn của mình về phía hai kẻ trước mặt. Nhiệm vụ này mang một sắc thái khác lạ so với những vụ mà anh từng nhận. Sự vắng mặt của vị giám đốc ấy như một cảnh báo vô hình khiến anh cảnh giác.
Tên đàn ông đưa tay vào trong lớp áo khoác của mình và từ từ lôi ra một mảnh giấy cùng với một ống nghiệm, bên trong là dòng dung dịch bạc đặc quánh. “Anh ấy nhờ tôi gửi cái này cho anh.” Ronan nhận lấy tờ giấy và lướt qua từng dòng nội dung của nhiệm vụ, trước khi dừng lại trước chữ ký quen thuộc. Anh đưa nó lại gần và nheo mắt đọc, như để tìm ra điểm giả dối trong từng dòng chữ. Sau khi đã xác nhận nhiệm vụ, anh đưa mũi mình lên hít mùi hương của dung dịch trong ống nghiệm, mùi tanh nồng xộc vào khoang mũi gợi cho anh về những sinh vật đã từ bỏ ân điển của thánh thần để làm nô lệ của màn đêm.
“Chúng ở đâu?” Ronan thì thầm, hướng ánh mắt về hai người.
“Học viện Lunaristia”, lúc này cô gái mới lên tiếng. Trái với người đồng hành của mình, cô khoác một chiếc áo khoác dài, với lớp vải đen bóng và cổ áo cao tới cằm được thêu những ký hiệu của Lunaristia, đính kèm xung quanh là đá mặt trăng, một loại đá thương hiệu chuyên được ứng dụng trong các nghiên cứu ma thuật. Chiếc áo bên trong bó sát, lộ ra những đường viền cơ bụng săn chắc, làm nổi bật lên chiếc nỏ được dắt ở bên hông.
“Một thợ săn sao?” suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu anh nhưng rồi vội bị phản bác đi khi thấy Điểm 21-VN trên ngực của lớp áo khoác.
“Nếu đã có chứng cứ, tại sao không tổ chức một cuộc đột kích mà lại nhờ tới tôi?” Ronan gặng hỏi, anh biết rằng cái thời đại của những thợ săn đơn lẻ đã qua. Sự phát triển của súng đạn và công nghệ dần dần đẩy những cuộc săn đêm vào những câu chuyện truyền miệng vô thưởng vô phạt.
“Học viện có mối giao hảo tốt đẹp với tổ chức nói chung và điểm nói riêng, giám đốc không muốn gây động tĩnh quá nhiều.” Ronan nghe sau liền chìm sâu vào một giấc ngủ thoảng qua trên chiếc ghế bành. Hình bóng của những "kẻ báng bổ" lướt qua cơn ác mộng thường trực. Đó có phải là ác mộng không? Hay chỉ là cơn căm phẫn chúng đang quấy rầy anh?"
Băng qua cánh rừng bạch dương bạt ngàn đang nằm gọn trong làn sương mù dày đặc, cỗ xe ngựa tiếp tục lăn bánh cho tới khi dừng lại trước một hồ nước rộng lớn. Mặt hồ xanh biếc không một gợn sóng, phản chiếu vầng trăng bạc lấp lánh, dưới hồ là những đàn cá hiếu kỳ đôi khi nhảy lên mặt nước như thể muốn nuốt trọn ánh trăng. Cánh cửa bật mở, Ronan bước xuống, cảm nhận mùi gió thoảng qua nô nghịch trên mái tóc bồng bềnh của anh.
“Tới rồi à?” Anh quay lại hỏi hai người.
“Sớm thôi.” Người phụ nữ hất mái tóc ngang vai của mình về phía người đồng hành.
Người đàn ông bước tới gần mép hồ, tay cầm chiếc chìa khóa bạc được chế tác tinh xảo, anh đưa cả bàn tay vào sâu trong hồ trong khi lẩm bẩm một loại thần chú cổ xưa nào đó. Một tiếng cạch phát ra từ hư không.Từ phía dưới mặt hồ, ảnh phản chiếu của trăng vỡ ra thành nhiều mảnh rồi hóa thành làn khói quỷ dị che phủ cả mặt nước. Sau một tiếng tách vang lên như kim đồng hồ điểm giờ, một cầu thang cẩm thạch hiện ra uốn lượn quanh tòa lâu đài. Những bậc thang sáng bóng phản chiếu một màu xanh lam nhè nhẹ, dẫn lối những học giả tới với viện nghiên cứu Lucarnista cổ kích ở phía sau. Ronan đánh mắt nhìn xung quanh, những tòa tháp nghiên cứu cao lớn bám đầy rêu xanh, xen lẫn ô cửa kính hình vòm đen ngòm. Những tòa tháp cứ đứng đó, như thể đang lặng lẽ theo dõi những vị khách đặt chân vào chốn này.
“Giờ thì tới rồi đấy.” Cô gái quay lại trả lời Ronan.
Ba người tiếp tục đặt chân mình lên những bậc thang lạnh lẽo, cả không gian chỉ độc lại tiếng giày da đang lê bước vang vọng trên từng bước đi. Hơi ẩm của mặt hồ nhẹ nhàng ôm chầm bao phủ rồi quấn quanh chân họ, mang theo mùi hắc ín thoang thoảng trong những đèn chùm lập lòe ở hai bên khu vực. Trước mặt họ dần hiện lên một bóng người. Hắn ta bước tới, khoác trên mình một tấm áo choàng màu trắng, cùng màu với chiếc áo blouse của người đàn ông bên cạnh. Lại gần hơn, chiếc mặt nạ vịt trời trên mặt của người mới tới dần lộ ra dưới ánh đèn.
“Em tưởng anh bận việc?” Người đàn ông hỏi, trong tông giọng thoáng một chút ngạc nhiên.
“Kế hoạch bị lộ rồi, học viện đã biết chúng ta đưa người tới.” Người mới tới đáp lại, giọng hắn thì thầm như một lời nhắc nhở.
Như hiểu ra một điều gì đó, người đeo mặt nạ bồ câu hất đầu về phía cô gái. Cô vội kéo tay Ronan về gần phía mình rồi phủ lên cả hai một lớp vải trùm mỏng tang với sợi vải được khắc đầy những chữ cái khó hiểu. Cả hai lặng lẽ lui vào màn đêm, như tan biến vào hư không, chỉ để lại hai kẻ đeo mặt nạ đứng đó, họ lặng lẽ chờ đợi như những bóng ma vô danh. Cánh cổng bằng đồng xỉn màu theo năm tháng từ từ hé mở. Từ phía bên trong, một vị học giả cao khều cùng với chiếc mũ chóp nhọn kì quái bước ra, trên người hắn là bộ đồng phục cùng kiểu dáng với cô gái.
“Hai vị khách tới từ Tổ Chức phải không? Hiệu trưởng cho tôi tới đây để đón hai vị. Xin vui lòng cho biết quý danh.”
Cùng với một cái gật đầu, cả hai đều tháo chiếc mặt nạ của mình xuống.
“Giám đốc Nguyễn Dương, tới từ Điểm-21-VN trực thuộc Tổ Chức.” Tên mới tới có mái tóc hai mái với hai bên được chải đối xứng hoàn hảo, cặp mắt của hắn ánh lên sự sắc lạnh qua lớp kính trên mắt của mình.
“Nghiên cứu viên Trần Gia Hưng, cũng tới từ Điểm-21-VN trực thuộc Tổ Chức”, một mái tóc dài, che khuất bờ trán rộng, vài cọng tóc mái che lẩn đi đôi mắt khiến anh trông có phần gì đó lôi thôi và luộm thuộm.
“Tôi là Sindre Lindberg, giáo sư của học viện, chào mừng hai vị tới với học viện Lunasristia, thủ phủ ngàn năm của những kiến thức huyền thuật.” Với cú huých nhẹ , dấu ấn trên cánh cổng dần dần vụn vỡ và cả hai cánh lớn đều được đẩy vào sâu bên trong, lộ rõ khuôn viên im lìm như những thư viện hay những nhà thờ trong những hôm cầu nguyện.
Lại một cú huých, giờ là đến từ người phụ nữ nhắc Ronan, anh lặng lẽ lẻn vào trước khi cánh cửa đóng lại, linh tính của một thợ săn cho anh biết rằng ẩn sâu những bức tường cổ kính này ẩn chứa một thứ gì đó đầy dị thường, một mùi hương ô uế ẩn sâu trong những hương thơm của dược liệu, ngụy tạo dưới cái danh ma thuật.
“Xin mời hai vị đi theo tôi!” Kẻ tự xưng là học giả Sindre Lindberg đưa tay mời Ncv. Hưng và Gđ.Dương đi theo lối nhỏ dẫn sâu vào bên trong tòa nhà lớn nhất. Ronan chớm bước định theo nhóm người nhưng đã bị cô gái chặn lại. Cô từ từ mở chiếc mặt nạ ra để lộ tóc mái dài che phủ tới lông mày của mình.
“Cứ gọi tôi là Dương.” Cô ôn tồn giới thiệu trong khi cởi bỏ đi lớp vải che phủ và đeo lại cặp mắt kính dầy cộm của mình. Sau một tiếng lấy hơi, cô tiếp lời. “Nhớ thủ sẵn vũ khí, tôi ngửi được mùi máu ở gần đây” Ronan đứng thẳng người lên, mở bao lấy ra chiếc súng săn tầm gần cùng một thanh kiếm dài nhưng thon gọn được dắt bên hông của mình. Anh cùng cô bước những bước chân cẩn thận về phía vườn sau của học viện.
Bắt gặp ánh mắt tò mò của Dương, Ronan đưa thanh kiếm lại gần cho cô kiểm tra rõ hơn, lưỡi gươm được làm từ bạc nguyên chất và được rèn bởi những nghệ nhân lành nghề thuộc về một gia tộc cổ xưa. Dương lật qua lật lại, đôi mắt ẩn sau chiếc kính dày của cô ánh lên một tia thích thú. Bề mặt gươm được chế tác tỉ mỉ ánh lên ánh bạc nhẹ nhưng đầy mạnh mẽ, chiếu rọi và dẫn đường cho những thợ săn ngay cả trong những cuộc săn tăm tối và trường kỳ nhất. Mặt trăng lưỡi liềm được chạm khắc ở chính giữa thanh kiếm như lời chúc tụng cho những thợ săn trẻ trên hành trình vinh quang của họ.
“Lưỡi gươm bạc của gia tộc Duskbane, một trong những tạo tác hoàn hảo dành cho những buổi đi săn.” Dương trao trả lại thanh kiếm cho Ronan rồi tiếp lời ,”Một thanh gươm như là minh chứng cuối cùng của một gia tộc thợ săn đã lạc lối, theo cuốn “Thợ Săn Bí Sử”.
“Cô thông minh lắm.” Ronan thở dài nhẹ rồi đáp, “Gia tộc Duskbane đã phản bội lại hiệp hội thợ săn, gia tộc đã khước từ ân điển của các vị thần để đáp lại tiếng gọi mời cũng những kẻ vô danh trong công cuộc truy tìm sức mạnh.” Cả hai vừa trò chuyện vừa dạo bước về phía sau của học viện. Một mùi hương tanh nồng lan tỏa nhè nhẹ trong không khí khiến cả hai cảnh giác mà từ từ lại gần, nương theo mùi hôi thối ấy. Ở phía xa xa, một hình bóng thấp người, nhỏ bé, lặng lẽ cúi sát bên cạnh xác của một vị học giả. Ronan đưa súng lên định bóp cò nhưng Dương đã ngăn lại kịp thời.
"Đừng bắn." Cô lắc đầu. "Kẻo đánh động người vô tội, khi đó thì chuyện càng rối thêm đấy”. Như nghe được Dương, con quái vật trước mắt bẻ ngược cổ ra phía sau và lao vào cả hai với tốc đô kinh hoàng. Không có thời gian để tránh, Ronan đưa lưỡi gươm ra chặn đứng cú cắn của tên ma cà rồng nhưng đôi răng nanh của hắn lại kéo dài ra, cắm phập vào máu thịt của anh. Từng giọt máu rơi xuống đất, tanh nồng quyện vào sương đêm, kích thích con quái vật trước mặt. Nó đứng dậy với ý định đè chết vị thợ săn bằng sức mạnh của mình.
Dương xông vào đạp mạnh từ bên hông khiến con quái vật văng ra xa. Tên ma cà rồng lăn vài vòng trước khi bấu móng vuốt chặt vào đất để đứng vững. Nó đứng dậy, rít lên một tiếng rợn người, vang vọng tựa những cuộc săn mồi của đại bàng và tiếp tục lao về phía Dương.
“Cô có sao không? Nấp đi, tôi sẽ lo liệu việc này.” Ronan lên tiếng, dù sao thì anh cũng quen chiến đấu một mình hơn.
Nắm chặt chuôi gươm của mình, Ronan lao vào đâm mạnh, xuyên qua làn da bạc. Lưỡi gươm cắm sâu vào con quái vật, làm chậm chuyển động của nó. Chưa kịp thở phào, con quái vật lại vươn rộng đôi cánh nhấc bổng cả anh lẫn nó lên không trung. Đôi mắt khát máu đỏ ngầu của nó chói lọi giữa màn đêm.
“Hắn khác với những tên bình thường, là loại biến dị.” Dương gắng sức nói vọng lên.
Đôi tay Ronan ghim chặt lưỡi gươm vào con quái vật khiến sức nóng từ bạc nguyên chất thiêu cháy xác thịt con quái vật. Nó gầm lên một tiếng đau đớn, quặp lấy anh và lao mạnh xuống đất. Choáng váng và đau đớn, Ronan cố gắng gượng dậy nhưng đã quá trễ. Con quái vật liên tục đập đầu vào Ronan mặc cho dòng máu nguyền rủa thấm đẫm cả lưỡi gươm.
“Con mẹ mày, đừng nghĩ tao hiền mà làm tới.” nghiến răng thật mạnh, Ronan ấn sâu thanh kiếm bạc bằng đôi tay run rẩy của mình vào vết thương lúc nãy. Và rồi thêm một cú đẩy mạnh, anh hất tên ma cà rồng ra khỏi người khiến nó gào lên đau đớn, quằn quại trước khi rớt xuống mặt đất. Tuy mất đi thanh kiếm nhưng Ronan vẫn lao thẳng vào tên quái vật. Cú đá của anh nắm thẳng vào đầu nó. Con quái vật xoay mạnh hông hất văng Ronan rồi ngay lập tức chồm tới anh. Từng cú đấm liên tục giáng xuống, uy lực mạnh tới mức khiến vị thợ săn kỳ cựu ngã lăn ra đất. Chớp thời cơ, tên quái vật tiếp tục bồi thêm một cú móc vào bụng khiến anh văng xa dính chặt vào tường. Ronan khuỵu xuống, ho khù khụ ra từng ngụm máu lớn. Lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở khó khăn trong khi tên quái vật lộ ra nụ cười quỷ dị tới tận mang tai. Trước khi nó kịp lao tới và tung thêm một đòn, anh đã kịp lăn người tránh né, lòng tự trọng của một thợ săn không cho phép anh gục ngã lúc này.
Con quái vật định tiếp tục nhảy vào nhưng một mũi tên găm vào sau người nó khiến nó khựng lại. Tuy không gây được nhiều sát thương nhưng mũi tên của Dương đã tạo ra thời gian đủ nhiều cho Ronan.
Chớp lấy cây súng, anh bổ báng súng thẳng vào đầu tên quái vật với toàn bộ sức lực còn sót lại khiến nó gào lên một tiếng đau đớn. Không một phút chần chừ Ronan quét chân khiến tên quái vật ngã nhào ra mặt đất. Anh rút thanh gươm bạc đang được cắm trên người tên quái vật khiến dòng máu bạc một lần nữa phun trào dữ dội. Tuy nhiên tên quái vật đã chồm dậy cắn mạnh vào bả vai của Ronan, nghiến chặt như muốn bóp nát tới tận xương của vị thợ săn. Cả hai vật lộn với nhau trong màn đêm với từng cú đấm của Ronan giáng vào cằm con quái vật. Răng nanh của nó siết chặt xuyên qua lớp da thịt khiến Ronan kêu lên một tiếng đau đớn. Với cú đẩy mạnh bằng hết sức mình, Ronan xoay lưỡi kiếm và một lần nữa đâm thanh kiếm vào cuống họng của tên quái vật khiến hắn đau đớn tột cùng buộc phải nhả anh ra. Nhân lúc này, Dương ném cho anh những tờ giấy bùa khắc đầy ấn chú đã bị xỉn màu.
“Lửa”, chỉ với một câu đơn giản từ Dương nhưng đã đủ để Ronan hành động, anh rút thanh kiếm khỏi cuống họng tên quái vật và nhanh như chớp lăn người và chộp lấy những tấm bùa, tay anh sau đó vuốt dọc lên thanh kiếm của mình cho tới khi những dòng ký tự tỏa sáng rực rỡ. Ngọn lửa đỏ rực hiện lên hòa quyện với ánh bạc của thanh gươm phát ra lời cảnh báo của vị thợ săn tới sâu thẳm linh hồn con quái vật.
Đêm nay sẽ là cuộc săn của Ronan Duskbane.
Không lời cảnh báo, anh ném thanh kiếm rực lửa của mình nhanh tới mức khiến nó găm thẳng vào đầu tên quái vật, nó rít lên một tiếng rợn người trước khi quay người và giương đôi cánh đầy gân máu của nó với toan tính bỏ chạy. Nhưng Ronan không cho nó một cơ hội để nghỉ ngơi, anh dùng hết sức mình lao thẳng tới đẩy mạnh thanh kiếm bằng chân, ghim tên quái vật xuống mặt đất. Như một con thú bị dồn vào đường cùng, con quái kéo dài các chi của nó liên tục quất mạnh vào Ronan nhưng cũng chỉ khiến cho vị thợ săn sôi máu hơn nữa. Ronan rút ra cây súng ngắn của mình, ngắm chuẩn vào đầu nó.
“Ronan, đừng.” Dương gọi với theo nhưng đã quá trễ.
“PẰNG” tiếng súng trong không gian tĩnh mịch như tiếng bom nổ giữa ngôi trường, hàng loạt các cửa sổ thi nhau bật đèn và những kẻ hiếu kỳ đã nhoài mình ra cửa sổ để quan sát động tĩnh nhưng tất cả họ thấy chỉ là một mảnh sân vườn trống trơn, không một bóng người, tuy nhiên trong không khí vẫn đọng lại mùi khét của thuốc súng lẫn với mùi tanh của máu.
Ngay khi tiếng súng kết liễu tên quái vật vang lên, Dương là người nhanh hơn tất cả, cô lao tới đá thẳng Ronan và con quái vật vào trong một lớp học thông với khu vườn ở phía sau.
“Anh có bị điên không hả, tôi đã cảnh báo an-”
“Nếu không thì nó không chịu yên đâu.” Ronan đã chặn họng Dương trước khi quăng xác quái vật về phía cô. Thân xác của tên quái vật bị ngọn lửa bao trùm, cháy rụi mặc cho những nỗ lực chữa lành của cơ thể, đầu của hắn bị nổ toét ra một mảng lớn dưới áp lực của cây súng khiến bên trong lộ ra cả một bộ não đen ngòm mang theo mùi hắc ín sọc thẳng lên mũi.
“Là nhân tạo.” Dương lẩm bẩm khi lật thi thể, xem xét các vệt máu bạc đang loang lổ khắp người tên quái vật, một thứ nhân tạo chưa thành hình bị giam cầm trong một thể xác chưa hoàn thiện. Cô vuốt dọc thân hắn, đôi mắt sắc lẹm không bỏ qua một chi tiết bất thường nào của cái xác
Tuy nhiên cô mở to đôi mắt khi nhìn sâu vào bên trong nơi lồng ngực hay nói chính xác hơn là nơi vốn dĩ là trái tim.
“Tên, chúng là những quái vật được ban tên.” Dương rít lên một tiếng, sự ràng buộc định mệnh trói chặt vào vật thí nghiệm trước mặt.
“Ý cô là?” Ronan hướng đôi mắt hiếu kỳ dò hỏi.
“Ronan, tôi hỏi anh, thứ gì tạo nên một sinh vật.”
“Tôi không biết, ờm có thể là tim, là cơ thể, là máu hoặc là linh hồn tùy theo tôn giáo của cô.” Ronan bị hỏi bất ngờ, lúng túng đáp lại
“Gần đúng, nhưng trên tất cả thì là những cái tên. Từ thuở xa xưa, con người đã dựa vào tên để định hình một sinh vật, cái “tên” là minh chứng cho sự tồn tại của một khái niệm nào đó như tôi là “Dương”, còn anh là “Ronan”. Nói cách khác, “tên” là số phận của một sinh vật sẽ phải tuân theo.” Cô lật cái xác khô đã bị cháy đen trước mặt Ronan để lộ ra cái tên được khắc bên trong.
“Morwen Darkcrest”
“Tên bá tước ma cà rồng biến dị đã từng hoành hành ở nhiều vùng đất trước khi bị các thợ săn tổ chức cuộc tập kích vào những năm thế kỷ 18 và thiêu cháy hắn trong đêm, tuy nhiên xác của hắn tới giờ vẫn chưa được tìm thấy. Nhiều kẻ truyền tai nhau rằng, học viện Lunaristia đã bí mật mua chuộc một số thợ săn và đem giấu cái xác đó đi.“ Giám đốc của Điểm-21-VN nhẹ nhàng nói, hướng cặp mắt đen láy của mình về phía người phụ nữ đang ngắm cảnh vật bên ngoài.
“Vị giám đốc đáng kính đây đang cố gắng nói điều gì với một học giả như ta vậy.” người phụ nữ xoay người lại lộ ra ánh mắt đỏ rực tương phản với ánh trăng xanh đang bao trùm khắp cả căn phòng, khóe miệng bà lộ ra những chiếc răng nanh tuy đã bị mài giũa bớt đi nhưng vẫn trông rất sắc bén và kiều diễm tới lạ thường.
“Sự xuất hiện của nhiều học giả từ học viện trong cuộc đi săn, những vết tích chứa đầy ma thuật trên con đường dẫn lối sau nhà hay sự biến mất đột ngột của cái xác khi băng qua cánh rừng bạch dương này. Học giả? Hay tôi nên gọi bà là phu nhân Darkcrest nhỉ?” Giám đốc Nguyễn Dương với tông giọng không đổi, tiếp tục câu chuyện bằng âm giọng lạnh lùng như đã quá quen với những cuộc trò chuyện thế này.
“Hội đồng thợ săn cùng với đội đặc nhiệm CB312 - Cơn Bão Đang Tới đã tổ chức cuộc tập kích vào lâu đài của gã bá tước ngay trong đêm gặp mặt. Tuy nhiên, trong tòa lâu đài luôn văng vẳng tiếng cười đùa và những tiếng hét từ những con mồi của gã, giờ đây lại heo hút chỉ chừa lại hắn ngồi trên ngai vàng của mình. Người vợ của hắn, phu nhân Maria Darkcrest đã biến mất cùng với toàn bộ kho báu của nhà Darkcrest.”
Vị học giả trầm ngâm, lặng im vào trong những lời câu truyện của vị giám đốc, đôi mắt đỏ rực của bà ánh lên nỗi buồn man mác nhưng cũng đi kèm sự thịnh nộ đang sục sôi nhưng lại im lìm nằm sâu trong tròng mắt rực đỏ ấy. Bà quay lại chỉ để nhìn vị giám đốc đang ngồi trên ghế, đôi mắt bà xoáy sâu vào tâm trí như muốn nhìn xem người đối diện mình đang nghĩ điều gì nhưng rồi bà nheo mắt lại khi thấy chiếc mặt nạ vẫn được vị giám đốc đeo trên mặt.
“Ngài nói đúng, phu nhân Maria Darkcrest là ta, ta đã mua chuộc một tên thợ săn đ-” Giám đốc Dương ra hiệu cho vị học giả ngừng nói trước khi tiếp tục câu chuyện.
“Phu nhân, người nghĩ ta không biết sao? Trong những ngày gần đây khi tin tức về thí nghiệm máu của học viện tới tai tôi, tôi đã điều tra một ít.” Anh quăng tập giấy lên mặt bàn, những tờ giấy chi chít bản sao kê như những tờ cáo trạng lộ rõ dưới ánh đèn mập mờ, từng dòng chữ ghi rõ những khoảng đầu tư từ Điểm-21-VN cho Học viện Lunaristia về những chương trình nghiên cứu máu và ma thuật.
“Tại sao một người như cha tôi lại đầu tư cho một học viện về việc nghiên cứu máu và ma thuật trong khi Tổ Chức hoàn toàn có thể đủ điều kiện để thực hiện? chỉ có thể giải thích rằng, việc đó để tránh tai mắt cho một thí nghiệm điên rồ hơn khỏi bàn tay kiểm soát của Tổ Chức.” Anh ngừng lại một chút như để bình tĩnh hơn trước những gợn sóng ký ức cứ dập dìu trong trí óc anh. “Thí nghiệm của những cái tên, tôi nói đúng không?”
Vị học giả hay lúc này là phu nhân Maria Darkcrest cười lớn, tiếng cười vang vọng, không còn vẻ thanh tao và học thức như đầu buổi gặp mặt. Bà giờ đây hiện nguyên hình là một kẻ khát máu với con mắt đỏ lòm và răng nanh sắc nhọn, sau khi tiếng cười ngớt đi thì bà lên tiếng, giọng nói trầm đục, đầy khinh miệt.
“Cậu rất thông minh, “vịt trời” à, như cha của cậu vậy,” phu nhân Darkcrest cười man rợ rồi tiếp lời “Nhưng cậu không được dũng cảm như cha cậu mà hoàn toàn bị điều khiển bởi cảm xúc, cậu nghĩ rằng mang một “đứa trẻ” vô đây sẽ đủ để đánh bại thí nghiệm của ta sao. Phu quân của ta tuy mới chỉ là một bào thai chưa hoàn thiện tuy nhiên vẫn đủ sức để đối phó với cậu và “đứa trẻ” ấy đấy.”
Vị phu nhân hướng ánh mắt ra ngoài cửa, nơi nghiên cứu viên Hưng đang đứng đợi giám đốc của mình. Nhưng rồi vị phu nhân bỗng dưng ngừng tiếng cười khi nghe được tiếng súng lớn bên ngoài cửa sổ, phá vỡ sự tĩnh lặng của học viên, khuôn mặt bà cứng đờ như thể máu trong bà hoàn toàn đông cứng lại. Tiến sĩ Dương đứng lên, từ từ đi lại phía cửa.
“Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó nữa, những chiếc mặt nạ đã không còn là thứ định danh tôi từ lâu rồi, thời đại đó giờ chỉ còn là dĩ vãng. Với tư cách từng là đồng nghiệp, tôi cảnh báo bà rằng đừng cố gắng giải mã định nghĩa của cái “tên”, đừng đi vào vết xe đổ của cha tôi. Tạm biệt, “Hồng Hạc”. Anh bước ra cửa nơi nghiên cứu viên của mình đang chờ đợi, trên bàn là hai tấm mặt nạ mà anh đã để lại.
“Họ giải quyết xong rồi, anh ạ.”
“Tốt.” Anh ngắm nhìn ánh trăng xanh ẩn giấu sau những gợn mây bồng bềnh. “Hãy để đêm nay, những cái tên lại được yên ngủ.”
‡GiấyPhép/GhiCông